CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Một Lần Nữa Anh Lại Được Yêu Em


Phan_11

“ Nếu như anh không nhớ thì sao?” Ngọc Chi đè nén tâm tình không vui của mình, cô không thể nào tưởng tượng được, chỉ trong một đêm Lãnh Phong lại thay đổi tới vậy. Cô lẽ nào đã tính sai ở đâu. Ngạo Tuyết nổi nóng không những không khiến Lãnh Phong khó chịu mà còn……

Nếu như trước đây, tại Diệp gia, nếu cô bị dì ghẻ hay hai đứa em nổi cáu như vậy, anh sẵn sàng đứng ra bênh vực cô tỏ thái độ ghét bỏ. Nhưng lần này…..

“Không nhớ được…..” Lãnh Phong quả có chút đăm chiêu,nếu thật sự anh không nhớ được, thì phải làm sao?

Nhìn đôi mắt u uất của Ngọc Chi đang mong chờ gì đó, có chút không nỡ, anh khẽ thở dài

“ Nếu không nhớ ra, thì thuận theo tình cảm hiện giờ đi. Quá khứ không thể sống cho hiện tại và tương lai được, không nhớ ra thì chính là quá khứ không có duyên với mình thôi”

Bỗng Ngọc Chi ôm chầm lấy anh

“ Lãnh Phong,nếu một ngày nào đó, anh không cần em nữa, em phải làm thế nào bây giờ, Ngạo Tuyết rất tốt, rất xinh đẹp dịu dàng, lại giỏi giang nữa, còn em, em chẳng có gì cả…….”

Cơ thể Lãnh Phong cứng ngắc, cái ôm này hoàn toàn không mang lại cho anh cảm giác mà Ngạo Tuyết ôm. Không một chút cảm giác nào. Anh chưa từng ôm Ngọc Chi, giờ phút này cảm thấy nó không được tự nhiên. Tuy vậy, sự bình tĩnh vẫn ánh lên trong con người đó. Khẽ đẩy cô ra, rồi an ủi

“ Mỗi một người đều có những ưu điểm của riêng mình, đừng tự ti. Em cũng có những điểm mạnh riêng có thể phát huy. Anh làm sao có thể không cần em được.”

“ Lãnh Phong, em yêu anh…..”

Lần này, Lãnh Phong im lặng không nói, từ yêu với anh lúc này có chút không được thích hợp, vì vậy, chọn cách im lặng thì hơn.

“ Thôi chúng ta xuống nhà đi, dù sao cũng đang có khách, không thể thất lễ được.” Lãnh Phong nói lảng qua chuyện khác.

“ Vâng”

Lúc bước vào phòng khách, những giai điệu ngân nga vang lên, dịu dàng êm ái, vô cùng du dương uyển chuyển. Khúc nhạc trữ tình nhưng sâu lắng, làm người ta phút chốc thanh thản trong lòng. Bình yên vô cùng.

Ngạo Tuyết ngồi chơi đàn, sự say mê trên gương mặt cô, làm người ta vô cùng yêu thích.

Sự quen thuộc ập tới, những giai điệu đó vang lên trong đầu Lãnh Phong, anh đã từng được nghe qua ở đâu đó rồi, rồi hình ảnh thiếu nữ chơi đàn. Tất cả mơ hồ xuất hiện trong đầu anh, hư ảo, rồi tan biến. Không thể nhìn rõ một thứ gì.

Đầu óc nhức nhối, đau buốt như búa bổ. Sự đau đớn này vô cùng lớn khiến anh khẽ ôm đầu, gắng gượng không kêu rên lên. Những Ngọc Chi lại vô cùng hoảng hốt

“ Lãnh Phong, anh sao thế?”

Ngạo Tuyết chợt dừng lại, cô mở mắt, thấy Lãnh Phong có vẻ rất đau đớn, cũng hốt hoảng chạy lại

“ Phong, sao vậy”

“ Đầu anh đau” Lãnh Phong nghe giọng cô lo lắng, trong vô thức anh kêu lên

“ Tuyết nhi đừng lo lắng”

Ngạo Tuyết lúc này không có tâm trạng để ý anh gọi cô bằng gì, vội vã hướng quản gia

“ Chị Trân, mau lấy thuốc giảm đau.”

Xong chính bản thân cô cũng chạy đi lấy nước ấm, chỉ còn lại hai con người đang đứng đó.

Ngọc Chi vô cùng hoảng hốt, không còn để ý gì tới Lãnh Phong nữa, toàn bộ tinh thần của cô hiện ở trong câu Lãnh Phong nói “ Tuyết nhi, đừng lo lắng…..”

Sự thân mật này làm cô ta vô cùng bất an, mà bên cạnh đó Vũ Duy nhìn biểu hiện tái mét trên mặt cô lại cảm thấy thích thú, y âm thầm toan tính cái gì đó.

Cơn đau của Lãnh Phong sau khi uống thuốc đã dịu đi phần nào, Ngạo Tuyết ân cần dìu anh nằm xuống salon. Ngọc Chi cũng rất muốn chăm sóc anh nhưng lại bị chính quản gia cùng mọi người ngăn lại. Họ đương nhiên là muốn cô cậu chủ nhà mình tái hợp rồi, đâu để cho người ngoài can dự vào.

“ Phong, nằm nghỉ tạm đi. Sau này đừng nghĩ về chuyện quá khứ nữa, cứ để từ từ, không nhớ lại cũng không sao. Quá khứ không quan trọng bằng hiện tại và tương lai”

Diệp Ngọc Chi thêm một lần bị chấn động mạnh mẽ nữa, những lời Ngạo Tuyết nói y hết những gì Lãnh Phong nói với cô, cứ như hai người họ trời sinh là một đôi không sai biệt được.

Cô khẽ tiến tới, đứng cạnh rồi hỏi

“ Anh đỡ hơn chưa?”

“ Cũng ổn rồi. Làm mọi người lo lắng.”

Ngạo Tuyết nhìn đồng hồ, rồi quay sang Vũ Duy

“ Xin lỗi anh, bây giờ chúng ta đi được rồi”

“ Ừ” Vũ Duy mỉm cười. Dù sao Ngạo Tuyết không hẳn là đã quên cái hẹn của anh. Cũng có chút vừa lòng, thế nhưng sự thỏa mãn đó nhanh chóng bị dập tắt.

“ Ngạo Tuyết, em có thể ở nhà được không. Chút nữa anh cần xem lại tài liệu công ty, có một số chỗ cần hỏi em”

Có trời mới biết được, Tiêu Lãnh Phong lúc đó đã nói dối, trên gương mặt anh biểu tình vô cùng nghiêm túc. Lúc thấy Ngạo Tuyết định đi cùng Vũ Duy, bỏ mặc anh đang đau đớn, Lãnh Phong cảm thấy phi thường khó chịu. Rõ ràng anh là hôn phu của cô, cô nói yêu anh mà chẳng hề quan tâm tới anh, vẫn còn vui vẻ đi chơi cùng người khác. Anh không muốn như vậy, chỉ còn cách biện một lý do vô cùng vô lý như vậy.

Ngạo Tuyết nhíu mày, ái ngại nhìn anh rồi Vũ Duy. Cô nhìn Vũ Duy cười yếu ớt

“ Vũ Duy, hẹn hôm nay có thể dời sang hôm khác được không?”

Người đẹp đã lên tiếng, gã biết chắc cô đã quyết định rồi, chỉ hỏi ngược lại

“ Anh có quyền được lựa chọn sao?”

Chỉ thấy Ngạo Tuyết nhìn anh khó xử, khẽ lắc đầu. Đè nén lửa giận, nha dám có kẻ cho hắn leo cây, lại còn nhìn hắn bằng ánh mắt áy náy này nữa.

Tức chết gã. Nhưng vẫn phải nở nụ cười

“ Được rồi, thì lần sau vậy”

Ái ngại tiễn Vũ Duy ra cửa, rồi mới quay vào. Ngạo Tuyết khẽ cười. Biểu hiện nói dối của Lãnh Phong thật dễ nhìn ra, anh vẫn không hề thay đổi.

Vào tới trong nhà, trên bàn tại phòng khách đã đặt sẵn rất nhiều tài liệu, có vẻ anh định làm việc thật, đương nhiên là phải như thế, nếu không tất cả mọi người sẽ nhìn ra anh đang nói dối.

Ai tự mình nói dối, sẽ gây hậu quả mà.

Nhìn anh chú tâm xem xét tài liệu, Ngạo Tuyết và Ngọc Chi lẳng lặng ngồi một bên. Cô cũng tiện tay vơ lấy một quyển tài liệu mà coi. Còn Ngọc Chi, tuy không hiểu gì nhưng cũng không muốn để hai người họ ở chung một chỗ. Cũng kiên trì ngồi đó. Trong phòng chỉ còn tiếng sột soạt lật trang giấy, sự im lặng tới nhàm chán nhưng không vô vị.

Chớp mắt coi xong, Lãnh Phong ngẩng đầu nhìn bộ dạng chăm chú của Ngạo Tuyết, hình như càng ngày anh càng thích ngắm nhìn cô như vậy mà không để ý đến xung quanh. Bộ dáng thật đẹp. Trông như từ trong tranh bước ra vậy

“ Ngạo Tuyết, em có vẻ rất có khiếu làm ăn.”

“Hả?” Cô khẽ ngẩng đầu “ Sao anh nói vậy?”

“ Sổ sách kinh doanh rất khá, không có gì là thua lỗ hay gặp khó khăn. Có vẻ như em làm rất tốt”

“ Không có gì, em chỉ muốn giúp anh thôi mà, hơn nữa được anh hai và mọi người tận tâm giúp đỡ nên em cũng được coi là làm tốt”

Trần quản gia ở bên cũng lên tiếng kể công hộ cô

“ Cậu chủ, cô Ngạo Tuyết thời gian qua rất vất vả. Đêm nào cũng phải làm việc tới tận 1 2 giờ sáng mới được đi ngủ. Đi đàm phán khách hàng, phải tiếp rượu người ta, khi xong còn nôn thốc nôn tháo…..”

“ Chị Trần…..” Ngạo Tuyết ngắt lời “ Chuyện nhỏ thôi,đừng kể ra làm gì”

Lãnh Phong nhìn cô, sự ưu thương trìu mến tới lạ lùng, anh khẽ nói

“ Vất vả cho em nhiều rồi”

Cô cười yếu ớt “ Vậy anh phải mau tiếp quản lại công việc đi, em rất muốn nghỉ ngơi an nhàn”

Nhìn cái không khí, ấm áp đó, bản thân cứ như người dư thừa, Diệp Ngọc Chi càng thêm ai oán, sự bất lực, lo lắng cùng ghen ghét càng lúc càng nhiều.

Vì cái gì? Lâm Ngạo Tuyết hoàn hảo có mọi thứ mà cô lại chẳng có gì? Vì cái gì, mà ông trời ưu đãi cho Lâm Ngạo Tuyết, sắc đẹp, địa vị tiền tài, còn cô lại chẳng được điểm gì?

Vì cái gì mà lại không công bằng như thế. Cô không cam tâm. Sự đố kị mỗi lúc một lớn dần lên mà không thể nào dừng lại được.

Trong quán cà phê ấy, Lâm Ngạo Tuyết ngồi đối diện với Ngọc Chi, xét cho cùng cũng chẳng có điều gì khó khăn.

Nhẹ nhàng khuấy ly nước cam của mình, lắng nghe Diệp Ngọc Chi.

“Lâu rồi không gặp……”

“Đúng vậy, chẳng ai ngờ được, cậu vẫn còn sống” Ngọc Chi mỉa mai.

Ngạo Tuyết cười yếu ớt

“ Sao cậu không nói là đừng xuất hiện trước mặt cậu và Lãnh Phong nữa” Cô châm chọc. Đừng tưởng cô còn hiền lành như trước kia. Không nhầm rồi, tuy Ngạo Tuyết bề ngoài như chú mèo con hiền lành không gây hại nhưng bên trong cô không bao giờ để mình bị bắt nạt

Nhưng quả thật nếu có thể cô cũng không bao giờ muốn xuất hiện tại cái địa phương này lần nào nữa. Có chết cũng không muốn xuất hiện trước mặt họ. Thế nhưng người tính đâu bằng trời tính. Họ vẫn còn gặp lại, vẫn còn dây dưa khúc mắc.

“ Tôi ghét cái bề ngoài xinh đẹp như thiên thần của cậu, ghét nụ cười, ánh mắt cậu. Cậu dường như có tất cả mọi thứ, trong khi tôi chỉ muốn một điều duy nhất là Lãnh Phong có thể ở bên tôi, cũng không được. Trông cậu thật giả tạo”

Nhâm nhi ngụm nước cam, Ngạo Tuyết hỏi lại

“ Cậu đang kể khổ với tôi sao? Hình như đây không giống với tính kiêu ngạo của cậu. Nếu là được tôi cũng không muốn xuất hiện trước cậu và Lãnh Phong nữa, thật phiền phức.” Cô bâng quơ nói như kiểu chuyện đó không liên quan tới mình.

“ Cậu nói thật dễ nghe, chắc vừa này những nhân viên trong siêu thị nói gì cậu nghe hết rôi. Cậu đương nhiên trong lòng cảm thấy vui sướng khi tôi bị người ta nói như vậy, còn cậu lại được ca ngợi như thánh mẫu”

“ Ngọc Chi, đến bây giờ cô vẫn còn sợ tôi sao?” Ngạo Tuyết lần nữa mỉm cười. Cô không cần thiết phải khách khí với dạng người như Ngọc Chi, quá tự ti, quá cố chấp không hiểu sự đời.

“ Ai thèm sợ cô?”

“ Vậy cậu nói coi, cuộc nói chuyện hôm nay là sao? Muốn tôi tránh xa Lãnh Phong sao?”

“ Đúng, chỉ cần không có cô………..”

“ Cuộc sống không có nếu như.” Ngạo Tuyết ngắt lời “ Việc này tôi không làm được, chúng tôi cũng đã có hai đứa con, nếu không phải vì mình thì ít nhất tôi cũng phải vì hai đứa con của mình. Chúng hơn ai hết cần một gia đình. Cô cũng là cô nhi, chẳng nhẽ không hiểu cảm giác của chúng.”

“ Không biết Lãnh Phong nghe được những lời này thì hình tượng thiên thần của cô ra sao?”

“ Sao cũng được, nếu là Lãnh Phong chân chính, kể cả tôi có hóa thành ác ma, cũng sẵn sàng bao dung tôi. Anh ấy, có làm được như vậy với cô không?”

“ Xem ra, tất cả đàn ông đều bị vẻ ngoài của cô lừa rồi. Cô không hiền lành chút nào?”

“ Con người ta, chỉ hiền với ai cần hiền, ác với những kẻ không xứng đáng, không nhất thiết ngu ngốc tới mức đi đối tốt với kẻ sai không biết hối cải. Còn nữa, cô cho rằng tôi còn là Lâm Ngạo Tuyết của 5 năm về trước sao?”

Ngạo Tuyết nhàn nhã uống nước cam. Cô không tức giận gì cả, chọc giận kẻ làm mình bị tổn thương quả nhiên là thú vị. Cô không phải là thánh nhân để có thể đi tha thứ cho kẻ làm mình phải đau khổ.

Dù cho lúc đầu cô ta không cố ý nhưng càng về sau nếu không tại cô ta, cũng không tới mức cô phải đau khổ như vậy. Đã thế sai còn không hối cải. Loại người như vậy có đáng để tha thứ không?

“ Ngạo Tuyết” Ngọc Chi khẽ nói, giọng nhu hòa hơn

“ Coi như tôi xin cô, đừng ở lại đây nữa được không? Trả Lãnh Phong cho tôi”

Khẽ nhìn Diệp Ngọc Chi, lần đầu tiên Ngạo Tuyết thở dài, cô hỏi

“ Tôi chưa bao giờ cướp Lãnh Phong đi cả, 5 năm qua chẳng lẽ không đủ thời gian để có thể làm anh ấy yêu cô. Nhưng 5 năm qua tới bây giờ, kết quả ra sao cô không thấy ư. Anh ấy chưa từng là của cô.”

“ Cô……”

“Ngọc Chi, cô nghĩ cô không có gì ư? Cô có nhìn thấy ánh mắt của anh Dương Thiên nhìn cô không? Có bao giờ cô để ý những người đang đứng cạnh mình không? Cô nói cô không có gì hay là cô chưa bao giờ để ý xem mình đang có thứ gì? Cô thử hỏi bản thân xem, cô có những gì……. Có những chuyện chẳng thể nào cưỡng cầu bản thân được. Thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Cái là của mình thì sẽ là của mình thôi”

“ Cô nói rất hay, bởi vì cô có tất cả nên mới có thể nói như vậy, dạy đời người khác, cô thử nghĩ cô xem, dây dưa với Vũ Duy rồi, cô có xứng đáng với Lãnh Phong không? Tại sao tôi không thể có Lãnh Phong, nếu không có cô xuất hiện, mọi thứ đã khác”

Nhắc tới Vũ Duy, điều cấm kị nhất của Ngạo Tuyết, tuy rằng bên trong có chút đau đau, nhưng cô thủy chung vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhất.

“ Đừng quá cố chấp, tôi chỉ có thể nói cậu như vậy thôi. Xứng đáng hay không, người ngoài như cô không thể nói được.”

Nói rồi Ngạo Tuyết đứng lên, cất bước đi.

Chương 10: Người tính không bằng trời tính (Hạ)

Trông theo bóng lưng Ngạo Tuyết đi xa dần, Diệp Ngọc Chi không rõ từ lúc nào bàn tay trắng bệch, nắm chặt lại. Đôi mắt dần dần ánh tia bất mãn, căm thù.

Trời đã sinh một Diệp Ngọc Chi, sao còn để Lâm Ngạo Tuyết xuất hiện đây. Cô không cam tâm mất hết tất cả như vậy. Nhất định phải để Lâm Ngạo Tuyết hối hận không kịp.

Trong suốt những năm qua, cô ta chỉ có duy nhất một lần hối hận, đúng theo kiểu mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên.

Ngày hôm đó, tại hội trường thành phố, có một bữa tiệc vô cùng sang trọng, tất nhiên, cô không thể tham dự, cô chẳng là gì cả. Một kẻ vô danh tiểu tốt sống trong biệt thự họ Tiêu, không danh không phận. Trông theo Tiêu Lãnh Phong sang trọng lịch lãm điển trai trong bộ âu phục vest, còn Lâm Ngạo Tuyết xinh đẹp quyến rũ trong bộ đầm dài, tôn lên đường nét của cơ thể. Trong long cô ta, dấy lên sự ghen ghét.

Càng lúc, sự ghen tỵ đó lớn dần, không thể kiểm soát được, cô thật sự muốn có thể đẩy Ngạo Tuyết ra xa. Càng ngày, trái tim của Lãnh Phong lại càng hướng về Ngạo Tuyết, cô giống một con người dư thừa trong căn nhà này, không còn thấy hứng thú vui vẻ nữa.

Là do ban đầu cô ta tham lam căn nhà này, tham lam một ngôi nhà sang trọng muốn thử sống ở đây, nên mới thuyết phục anh về đây. Nếu như không làm thế, biết đâu giờ này Lãnh Phong vẫn nhìn cô, yêu cô mà không phải Lâm Ngạo Tuyết.

Thật ra cô ta sợ mất Phong, ghen ghét Ngạo Tuyết và có lẽ sẽ cứ mãi đáng thương như vậy, nếu không có ngày đó. Vũ Duy tìm cô.

Bước vào quán bar sang trọng đó, nơi này xập xình tiếng nhạc, tiếng cười nói nhảy múa, bản thân lại chưa từng tới đây lần nào nên có chút e dè. Ngồi xuống đối diện Vũ Duy, hôm nay, gã trông có vẻ giống ác ma hơn, cả người một màu đen, một cô nàng ướt át đỏng đảnh đang dựa vào lòng y, vuốt ve ngực y, nũng nịu.

Thật ác ma, cô nghĩ thầm. Vũ Duy khẽ đẩy cô nàng ra, y bá đạo mà ra lệnh

“ Ra chỗ khác đi, tí quay lại”

Cô nàng kia, không vui nhưng cũng không dám trái lời y, y là ai chứ, trùm cuộc chơi ở đây, tiêu tiền không tiếc tay, vô cùng ga lăng hào phóng. Chờ cô nàng kia đi khỏi, Diệp Ngọc Chi bắt tay vào vấn đề

“ Anh muốn gặp tôi có việc gì?”

“ Quá nóng vội, không tốt đâu cô gái”

Cô gái thôn dã này cũng không tệ, cũng có chút nhan sắc, cũng thích hợp đấy, có điều hy sinh chút sở thích để đạt cái lớn hơn. Cũng không thua thiệt đâu. Vũ Duy không phải không hứng thú, có điều, y cũng trúng độc nặng rồi, tất cả tinh thần nằm trên Lâm Ngạo Tuyết kia cơ.

“ Lãnh Phong, dạo này sao nhãng cô sao. Gương mặt có vẻ thất sắc quá”

Ngọc Chi khẽ chau mày, không hài lòng, con người này với người cô gặp ở Tiêu gia bất đồng, không còn vẻ thư sinh nho nhã mà lộ ra chút đểu giả, sành sỏi láu cá.

“ Là Lâm Ngạo Tuyết có mắt như mù hay bản thân anh diễn quá khéo, không ai nhận ra anh lại khốn nạn như vậy?” Ngọc Chi mỉa mai.

Gã khẽ vỗ tay, cười lả lơi

“ Quá khen….. Là Ngạo Tuyết ngây thơ đi, Cô cũng không khác gì tôi đâu”

“ Con mắt đàn ông các người, đúng là chết vì đẹp, lại thêm một kẻ chết mê chết mệt Lâm Ngạo Tuyết”

“ Vậy cô cứ được như cô ấy đi, sẽ có rất nhiều kẻ chết dưới váy của cô”

Vũ Duy cười nhưng không cười. Gã không thích hạng con gái này, mưu mô thủ đoạn. Đúng là ngây thơ bạch thỏ như Ngạo Tuyết vẫn là thú vị nhất.

“ Vũ Duy, anh gọi tôi tới có chuyện gì? Định giáo huấn tôi thay cho Lâm Ngạo Tuyết sao.” Cô ta cười mỉa mai.

“ Bất mãn như vậy sao?” Gã nhấm một ly rượu,

“ Hai người họ bây giờ tay trong tay đi dự tiệc đấy, thử hỏi sao không bất mãn được” Ngọc Chi lên tiếng. Y gọi cô ra đây, chắc chắn có mục đích.

“ Cô muốn có Tiêu Lãnh Phong sao?”

“ Hỏi thừa, đương nhiên là muốn”

“ Chẳng phải hắn ta mất trí nhớ, đang là bạn trai cô sao?”

“ Hừ, cái đó tính sao? Vũ Duy anh nên nhớ mị lực của Ngạo Tuyết không hề nhỏ, hai người họ từng yêu nhau đấy”

“ Đương nhiên nhớ chứ?” Gã cười, tiếp tục nói “ Cô nghĩ coi, làm sao có thể giữ chân Lãnh Phong?”

Diệp Ngọc Chi im lặng, quả thật cô ta không có biện pháp, với sự đời còn quá non nớt, chỉ khư khư giữ cho mình cái tính tự ti, sợ mất mát còn những thứ khác chỉ như con số 0. Nhưng Vũ Duy lại khác, y là cáo già, là hồ ly tinh, là kẻ sành sỏi trong đánh giá người khác.

“ Làm cách gì?” Cô ta dè dặt lên tiếng, cho dù cách gì miễn có thể giữ được chân Lãnh Phong, cô ta sẵn sàng làm. Không để vuột mất.

“ Vậy nếu hai người……” Hắn thâm ý nhìn lướt người Ngọc Chi một lần

“ nếu hai người đã có thân xác chi cận thì sao?”

Ngọc Chi thoáng tia bối rối, dù sao cô ta cũng chỉ là thiếu nữ mới lớn, chưa từng trải qua việc này, có chút đỏ mặt xấu hổ cũng là hiểu được

“ Ý anh là sao?”

“ Cô nói, nếu cô cùng Lãnh Phong xảy ra quan hệ, liệu hắn có chịu trách nhiệm với cô không?”

“ Chuyện này…….” Cô ta ngập ngừng

“ Nếu là con người trước kia, cô có thể sẽ chẳng được gì, nhưng hiện tại, khả năng đó là chắc chắn a” Gã lại cười nụ cười vô lại đểu giả của mình. Vui khi người khác gặp họa là cá tính của hắn. Ngọc Chi như bừng tỉnh điều gì đó.

“ Nhưng…… việc đó là rất khó…..”Nếu Lãnh Phong không đồng tình, một mình cô ta làm sao có thể làm được cái việc nam nữ ấy. Cô không biết nhé. Vũ Duy lôi từ trong túi áo, một lọ nước nhỏ,đặt lên bàn đưa cho Ngọc Chi.

“ Thuốc kích thích”

Nhìn hắn chậm rãi giải thích bằng cái giọng dâm đãng

“ Uống thuốc này, cho dù không muốn cũng sẽ muốn, rất là đặc sắc đấy nha. Chỉ sợ cô chịu không nổi thôi”

“ Anh im đi”

Gã nhún vai “ Tùy cô thôi, thuốc này có ít lượng thuốc mê, phát tác chậm, không dễ bị phát hiện đâu”

Diệp Ngọc Chi hừ nhẹ

“ Vũ Duy đừng kích thích tôi, sao anh không ra tay với Lâm Ngạo Tuyết, anh chẳng phải thích hạng người như cô ta, muốn lên giường với cô ta sao?”

“ Thứ tôi muốn và cô muốn bất đồng” Lần đầu tiên gã trở nên âm trầm nghiêm túc như vậy. Gã không cho phép ai nói về Tiểu Tuyết như vậy.

“ Tại sao, lại muốn hợp tác với tôi, nếu muốn phá họ, anh có thể dùng cách khác.” Ngọc Chi thắc mắc.

“ Lôi kéo kẻ khác, cùng phạm tội chung con thuyền với mình, thú vị hơn nhiều” Gã tà ác nói. Lời nói không rét mà run làm người ta gai người, cứ như một con quỷ từ địa ngục vậy.

Nắm chặt lọ thuốc trong tay, cô ta suy nghĩ.

“ Cứ từ từ mà nghĩ, tôi không ép cô, nhưng thời gian mà Lãnh Phong nhớ lại chắc cũng không lâu đâu, tới lúc đó hắn ta chọn ai, cô nghĩ chưa?”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
pacman, rainbows, and roller s